Quét
sao hết được lá vàng
Tàn
cây ngọn cỏ khẽ khàng gọi thu,
Hè
qua có nhắn nhủ gì?
Bước
chân nghe nặng, phân ly thật buồn
Trách
sao lòng mãi cứ thương
Để
vương nỗi khổ, dặm trường tôi đi
Cuộc
đời rồi cũng có khi
Sinh,
ly, tử, biệt,... buồn chi hỡi người?
Cũng
đành cứ lặng lẽ thôi
Môi
khô mím chặt, dạ thì ngỗn ngang
Trời
trưa nắng đổ chang chang
Mà
tim buốt giá đóng băng giữa hè
Đôi
mắt đỏ quạch, cay xè...
Tha
phương rồi có ngày về nữa không?
Mẹ
tôi sẽ mỏi mòn trông
Đứa
con bất hiếu sao không thấy về!
Tháng
ngày dài mãi cơn mê,
Cực
thân con phải xa quê, bỏ nhà!
Con
đi nào có đâu xa
Chỉ
bởi cách trở, phong ba của đời
Thương
con, lệ mẹ có rơi
Hay
oán trách đứa mải chơi xứ người?
Tuổi
mẹ nay đã bảy mươi
Mà
tâm mẹ chẳng vui tươi bao giờ,
Mẹ
ơi đừng nghĩ vẩn vơ
An
vui mà bỏ cho con lỗi này
Thế
sự rồi sẽ đổi thay
Để
con với mẹ có ngày đoàn viên!
Nén
thương đau, nén tủi sầu
Con
nơi xứ lạ nguyện cầu từng đêm:
"Mẹ
ơi hãy sống vui lên
Đời
con còn mỗi mẹ hiền nữa thôi!"
Bangkok,
23g16’, 27/7/2016, (11/08/2016).
Ngô
Xuân Phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét