Chiều Băng – cốc đổ mưa
Tôi đi trong giá lạnh
Chốn quê người chợt nhớ
Những chiều mưa ngày xưa.
…
Nắng chiều mưa rất nhạt
Bụi vàng theo giọt nước
Giăng tơ giữa khung trời
Vẽ nỗi nhớ chơi vơi.
…
Quê nhà ơi thương quá
Mẹ ta giờ yếu rồi
Mỗi chiều mưa có nhớ
Có mỏi mòn đợi trông.
…
Rồi mẹ có than trời
Gây chi cảnh chia phôi
Để mẹ, con đôi nơi
Mà không nói nên lời!
…
Mẹ ơi nắng quê người
Không bằng nỗi nhớ mẹ
Đốt thiêu con mỗi ngày,
Mưa nơi này cũng vậy
Chẳng gây nên nỗi buồn
Bằng phải biệt quê hương.
…
Tuổi mẹ rồi nhiều thêm
Mà đau khổ chất đầy
Chao ôi, sao nghịch cảnh
Đảng bắt ta đọa đày.
…
Thôi thì xin từ nay
Mẹ được sống yên vui
Chẳng còn lo, còn nghĩ
Cho con mẹ nữa rồi.
…
Phương xa con ngậm ngùi
Biết mẹ nuốt sầu tủi
Gượng cười vui đấy thôi,
Tâm can héo úa rồi!
…
Dứt ruột đẻ con ra
Và bao ngày nuôi nấng
Không bao giờ mẹ giận
Như đảng căm hận con?
…
Mẹ nào có trông mong
Con trai mẹ báo hiếu
Chỉ muốn con sống tốt,
Không bị đảng hại thôi.
…
Con biết đường con đi
Chẳng đưa lại điều gì
Vui vẻ cho mẹ cả
Mà mẹ chỉ thêm lo!
…
Nhưng còn đó bao người,
Còn cả nước lầm than
Còn bao cảnh cơ hàn
Dân Việt còn nô lệ
Thì con sẽ không thể
Quy hàng đảng mẹ ơi!
…
Chúng hiểu rồi cuộc đời
Sẽ thay đổi mẹ ơi
Bởi những người như con
Quyết đổi thay xã hội
Cho nó tốt đẹp hơn
Như mẹ hằng mong đợi
…
Nhất định con sẽ về
Đem theo niềm vui mới
Cho đất nước, giống nòi
Cho mọi nẻo an vui.
…
Con cúi đầu nhận lỗi
Với mẹ già kính yêu
Có bao điều muốn nói
Xin giành ngày đoàn viên.
…
Mong mẹ hãy bình yên
Còn bao người rất trẻ
Chung chí hướng với con
Sẽ góp sức nhỏ bé
Xây dựng lại nước nhà!
…
Thư con từ phương xa…!./.
23/07/16 – 24/0/72016.
Ngô Xuân Phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét