Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

Nỗi Lòng Kẻ Đào Tị*


ta lại về dưới trời mưa đổ
con đường dài ngỡ như vô tận
nắng đã tắt và mắt dõi xa xăm
thành phố lạ, buồn ơi lại ghé qua.

lạ tiếng, lạ người, lạ văn hóa
đến cái ăn cũng quá khác xa
đêm nằm ngủ, một mình trăn trở đếm
ngày một, ngày hai,... hơn tháng xa nhà.

sau gác trọ, vườn sen nở đầy hoa
trắng tinh khôi như da người con gái
đêm ấy ta say chẳng ngần ngại
đến làm quen dẫu bất lực ngôn từ.

có trải qua ngày tháng phong ba
mới thấu hiểu nỗi lòng người viễn xứ
có dận, có thương, có hờn căm chất chứa
chẳng thể quên tiếng nói, câu chào.

tiếng nước mình ôi đẹp biết bao
nơi đất khách thóang nghe đã giật mình!
nhưng "người ta có coi khinh kẻ đào tị?"
tha hương cô lẻ vẫn đậm tình.

bưa đói, bữa no, bát cơm san sẻ
kẻ mới quen mà như anh em gần
chẳng ngại ngùng, chẳng phân chia thứ bậc
nhậu say mèm, già trẻ khoác vai ôm.

thôi thì trót chọn đường tranh đấu
làm thân cô lữ bạn với u sầu
phải quen dần với nơi nương náu mới
bước phong trần đâu có được nghỉ ngơi.

đất mẹ ơi, cuộc đời ta giành cả
cho cuộc chiến dẫu phải xa nhà
li hương, biệt xứ và quạnh quẽ
để một ngày không xa ta sẽ về.

khi đất mẹ chẳng còn u mê
khi đất mẹ không còn tăm tối
đường con chọn giữa muôn nghìn lối
là con đường dân chủ, tự do.

xin cho ta được là người dâng hiến
tuổi xanh ta cho những ước mộng trong lành
để đàn em thơ nay mai được hưởng
tương lai tươi sáng với bình yên.

chân lý, khoa học luôn công minh
lý trí sẽ chiếu rọi và soi đường đi tới
chẳng có quyền uy nào quy phục nổi
khát vọng đổi thay cho dân nước Việt mình!

người đi trước, kẻ đến sau
cùng nhau gắng sức thì mau hoàn thành
ta theo lớp lớp đàn anh
đấu tranh cho đến thành công mới về!

20g09', 03/08/2016.
Bangkok, Thailand.
Ngô Xuân Phúc
* Đào tị = đào thoát, đào tẩu - trốn khỏi đất nước - và đến một nước khác để tị nạn, trường hợp của tác giả là ra khỏi nước Việt Nam để đi tị nạn chính trị. (tìm hiểu tị nạn chính trị trên wikipedia - wiki)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét