Đâu Cần Những Vần Thơ Sầu Não -
Luận Văn Thời Và Vận, Thế Nước.
“Bạc đầu dò thử nước nông sâu
Biết đâu, đâu biết lành hay dữ,
Người khôn kín tiếng, kiệm lời
Để cho người dại khóc cười thế gian.”
Đâu cần những vần thơ sầu não
Để thương vay khóc mướn qua ngày
Đâu cần lời yêu như mật ngọt
Nếu cuộc đời còn nhiều đắng cay
Cũng chẳng cần thanh âm huyền ảo
Hay sắc màu mê hoặc mắt ai
Nếu cuộc đời đớn đau dàn trải
Thì ngày mai cần lắm lời ngay,
Cần lắm những bàn tay rắn khỏe
Nâng đỡ, chở che kẻ yếu hèn.
Cần đôi chân bươn chải muôn nơi
Cùng đôi vai chờ gánh nhọc nhằn
Cho những mảnh đời còn gian lao.
Cần đôi mắt nhìn thấu việc đời
Những đôi tai phân biệt gian dối
Rồi từ đó xua tan bóng tối,
Đem bình minh nắng ấm khắp trời
Yêu thương sẽ đầy ắp trong đời
Cho nụ cười luôn nở trên môi.
…
Đây vần thơ đập vỡ cường quyền
Xuyên thấu tim gan lũ tàn bạo
Vạch rõ trắng đen, trò gian xảo,
Của cán bộ, đảng viên biến chất
Được tin tưởng cất nhắc chức cao
Lại trở thành phường gian độc ác,
Ăn của đút, bòn rút của công,
Ngang nhiên bức hại bao dân lành
Trù dập chẳng tha người đấu tranh
Đã đứng thẳng tố cáo gian manh.
Có lương dân phải vào nhập viện
Có người rơi vào cảnh cơ hàn
Lại có người lâm cảnh tù đày
Chỉ vì quyền lực trong tay chúng.
…
Còn những lũ cường đạo bất nhân
Hà hiếp người yếu, kẻ cút côi
Những hành vi tàn bạo hại người
Khiến bao người thiệt thân, thiệt phận
Chỉ vì thú tính coi khinh luật,
Coi khinh sinh mệnh của con người.
Lại những bọn gian thương hám lợi
Giở mánh khóe kiếm lời bất chính
Khi ép giá, lúc găm hàng hiếm
Đầu cơ, tích trữ mặc dân đói,
Chỉ có ngồi vơ vét vào thân,
Thước đo duy nhất là lợi nhuận
Sẵn sàng lũng đoạn và thao túng
Biến thị trường thành một sân chơi
Mặc bao người khóc cười, nghèo đói.
Chúng còn tiếp tay làm hàng giả
Làm hàng bẩn, hàng kém chất lượng
Miễn sao có được lợi nhuận nhiều
Nói chi đến đạo đức doanh thương
Cố tạo nhiễu nhương kiếm bạc tỷ
Trong khi quản lý còn lỏng lẻo,
Quan tham tiền biết chuyện làm ngơ,
Bởi vậy hết vishin rồi đến vilines
Và biết bao nguồn hàng nhiễm độc.
Ngân hàng cứ đua nhau phá sản
Quỹ tín dụng chiếm đoạt tiền dân
Ngân sách thì thất thoát, thâm hụt
Sức khỏe người dân bị xâm hại
Những bàn tay công quyền ở đâu?
Hay rụt rè để che vết chàm?
…
Ôi những nguồn tài nguyên quý báu
Rừng vàng, núi bạc, biển đô la,
Bảo rằng xuất khẩu thu lợi nhuận
Để đầu tư cho hiện đại hóa
Nền sản xuất, công nghiệp nước nhà…!
Nhưng bán nhiều tiền thu về ít,
Máy móc thì lỗi thời, hết đát,
Nền công nghiệp cứ thế ì ạch
Nói chi chuyện kinh tế rồng bay
Quy đi ngoảnh lại thì mới hay
Phần nhiều vẫn đợi chờ nông nghiệp
Đưa đất nước vững bước tiến lên.
Nhưng đất cát, ruộng đồng khắp nước
Đều bị chúng đục khoét chẳng tha
Bán thẳng tay vơ ngay tiền mặt
Vét nhặt cho đầy túi tham quan.
Không chỉ đi đêm với đầu tư
Còn lập quỹ biến đổi công tư
Chẳng trò gian nào chúng khước từ
Nên đời gọi chúng là sâu mọt.
…
Còn những lũ mang tiếng học cao
Mà kiến thức chỉ toàn hủ lậu,
Dấu dốt, diệt tài, tạo bè phái
Sự bạo tàn cũng chẳng kém ai.
“Tiến sĩ giấy” dẫu chẳng cân đai
Thế mà khiến ai ai cũng sợ.
Rồi đến lũ văn thân bợ đỡ
Chỉ giỏi trò múa bút, khua môi
Nịnh trên, dối dưới đến mười mươi
Vẫn tự hào ta đây chính trực
Ngòi bút lẫn lương tâm một mực
Thẳng ngay và vì điều hay phải
Đâu ai biết chỉ toàn xằng bậy
Cũng vì tiền vì quyền cả thôi!
Văn chương, báo chí cũng theo thời
Nghĩa là cũng tránh việc thiệt thân
Cứ đồng chí với quan thì gần
Còn dân với nghèo thì xa lánh.
Lời trên sai cũng cho là đúng
Việc có hại cũng bảo là lành
Đúng là phường bán chữ hại dân
Và còn bao văn sĩ án oán
Cũng bởi lũ văn hèn vô sĩ.
Miệng đời, tiếng thế, chuyện thị phi,
Cứ để mặc cán cân vô tri
Xoay thế thời theo quyền, tiền, lợi.
Chỉ bo bo với cái danh hão:
Nào nhà văn, nhà báo, nhà thơ,
Nhà nghiên cứu, chuyên môn, khoa học,
Chẳng nhọc lòng dốc sức chỉn chu
Chống cường quyền, áp bức, bất công
Lên tiếng trước những điều sai trái
Thì dẫu không ông nọ bà này
Vẫn là người được đời trọng vọng.
… Cảm khái…
Chẳng quan, không chức, đời chẳng trọng,
Không lắm tiền nhiều của như ai.
Kém tài, kém sức, kém văn chương
Quyết chẳng kém chi chuyện can trường.
Dám nói thẳng, chẳng lo mất lòng,
Chờ Đảng khơi cho tỏ đục trong
Cán cân công lý Đảng xoay vần
Dẹp tham quan, bạo tàn, biến thái
Đường tới tương lai vững tay lái
Dân xa gần hết lời oán thán
Chỉ một lòng xây dựng giang sơn!./.
23/02/2014.
Luận Văn Thời Và Vận, Thế Nước.
“Bạc đầu dò thử nước nông sâu
Biết đâu, đâu biết lành hay dữ,
Người khôn kín tiếng, kiệm lời
Để cho người dại khóc cười thế gian.”
Đâu cần những vần thơ sầu não
Để thương vay khóc mướn qua ngày
Đâu cần lời yêu như mật ngọt
Nếu cuộc đời còn nhiều đắng cay
Cũng chẳng cần thanh âm huyền ảo
Hay sắc màu mê hoặc mắt ai
Nếu cuộc đời đớn đau dàn trải
Thì ngày mai cần lắm lời ngay,
Cần lắm những bàn tay rắn khỏe
Nâng đỡ, chở che kẻ yếu hèn.
Cần đôi chân bươn chải muôn nơi
Cùng đôi vai chờ gánh nhọc nhằn
Cho những mảnh đời còn gian lao.
Cần đôi mắt nhìn thấu việc đời
Những đôi tai phân biệt gian dối
Rồi từ đó xua tan bóng tối,
Đem bình minh nắng ấm khắp trời
Yêu thương sẽ đầy ắp trong đời
Cho nụ cười luôn nở trên môi.
…
Đây vần thơ đập vỡ cường quyền
Xuyên thấu tim gan lũ tàn bạo
Vạch rõ trắng đen, trò gian xảo,
Của cán bộ, đảng viên biến chất
Được tin tưởng cất nhắc chức cao
Lại trở thành phường gian độc ác,
Ăn của đút, bòn rút của công,
Ngang nhiên bức hại bao dân lành
Trù dập chẳng tha người đấu tranh
Đã đứng thẳng tố cáo gian manh.
Có lương dân phải vào nhập viện
Có người rơi vào cảnh cơ hàn
Lại có người lâm cảnh tù đày
Chỉ vì quyền lực trong tay chúng.
…
Còn những lũ cường đạo bất nhân
Hà hiếp người yếu, kẻ cút côi
Những hành vi tàn bạo hại người
Khiến bao người thiệt thân, thiệt phận
Chỉ vì thú tính coi khinh luật,
Coi khinh sinh mệnh của con người.
Lại những bọn gian thương hám lợi
Giở mánh khóe kiếm lời bất chính
Khi ép giá, lúc găm hàng hiếm
Đầu cơ, tích trữ mặc dân đói,
Chỉ có ngồi vơ vét vào thân,
Thước đo duy nhất là lợi nhuận
Sẵn sàng lũng đoạn và thao túng
Biến thị trường thành một sân chơi
Mặc bao người khóc cười, nghèo đói.
Chúng còn tiếp tay làm hàng giả
Làm hàng bẩn, hàng kém chất lượng
Miễn sao có được lợi nhuận nhiều
Nói chi đến đạo đức doanh thương
Cố tạo nhiễu nhương kiếm bạc tỷ
Trong khi quản lý còn lỏng lẻo,
Quan tham tiền biết chuyện làm ngơ,
Bởi vậy hết vishin rồi đến vilines
Và biết bao nguồn hàng nhiễm độc.
Ngân hàng cứ đua nhau phá sản
Quỹ tín dụng chiếm đoạt tiền dân
Ngân sách thì thất thoát, thâm hụt
Sức khỏe người dân bị xâm hại
Những bàn tay công quyền ở đâu?
Hay rụt rè để che vết chàm?
…
Ôi những nguồn tài nguyên quý báu
Rừng vàng, núi bạc, biển đô la,
Bảo rằng xuất khẩu thu lợi nhuận
Để đầu tư cho hiện đại hóa
Nền sản xuất, công nghiệp nước nhà…!
Nhưng bán nhiều tiền thu về ít,
Máy móc thì lỗi thời, hết đát,
Nền công nghiệp cứ thế ì ạch
Nói chi chuyện kinh tế rồng bay
Quy đi ngoảnh lại thì mới hay
Phần nhiều vẫn đợi chờ nông nghiệp
Đưa đất nước vững bước tiến lên.
Nhưng đất cát, ruộng đồng khắp nước
Đều bị chúng đục khoét chẳng tha
Bán thẳng tay vơ ngay tiền mặt
Vét nhặt cho đầy túi tham quan.
Không chỉ đi đêm với đầu tư
Còn lập quỹ biến đổi công tư
Chẳng trò gian nào chúng khước từ
Nên đời gọi chúng là sâu mọt.
…
Còn những lũ mang tiếng học cao
Mà kiến thức chỉ toàn hủ lậu,
Dấu dốt, diệt tài, tạo bè phái
Sự bạo tàn cũng chẳng kém ai.
“Tiến sĩ giấy” dẫu chẳng cân đai
Thế mà khiến ai ai cũng sợ.
Rồi đến lũ văn thân bợ đỡ
Chỉ giỏi trò múa bút, khua môi
Nịnh trên, dối dưới đến mười mươi
Vẫn tự hào ta đây chính trực
Ngòi bút lẫn lương tâm một mực
Thẳng ngay và vì điều hay phải
Đâu ai biết chỉ toàn xằng bậy
Cũng vì tiền vì quyền cả thôi!
Văn chương, báo chí cũng theo thời
Nghĩa là cũng tránh việc thiệt thân
Cứ đồng chí với quan thì gần
Còn dân với nghèo thì xa lánh.
Lời trên sai cũng cho là đúng
Việc có hại cũng bảo là lành
Đúng là phường bán chữ hại dân
Và còn bao văn sĩ án oán
Cũng bởi lũ văn hèn vô sĩ.
Miệng đời, tiếng thế, chuyện thị phi,
Cứ để mặc cán cân vô tri
Xoay thế thời theo quyền, tiền, lợi.
Chỉ bo bo với cái danh hão:
Nào nhà văn, nhà báo, nhà thơ,
Nhà nghiên cứu, chuyên môn, khoa học,
Chẳng nhọc lòng dốc sức chỉn chu
Chống cường quyền, áp bức, bất công
Lên tiếng trước những điều sai trái
Thì dẫu không ông nọ bà này
Vẫn là người được đời trọng vọng.
… Cảm khái…
Chẳng quan, không chức, đời chẳng trọng,
Không lắm tiền nhiều của như ai.
Kém tài, kém sức, kém văn chương
Quyết chẳng kém chi chuyện can trường.
Dám nói thẳng, chẳng lo mất lòng,
Chờ Đảng khơi cho tỏ đục trong
Cán cân công lý Đảng xoay vần
Dẹp tham quan, bạo tàn, biến thái
Đường tới tương lai vững tay lái
Dân xa gần hết lời oán thán
Chỉ một lòng xây dựng giang sơn!./.
23/02/2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét