Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

CHO TA LÀM GỖ ĐÁ *

cũng có khi, ước mình là sỏi đá
để cuộc đời chẳng thể làm ta nhức nhối.
cũng có khi, ước ta quên đi nguồn cội
tự đến, tự đi, chẳng lưu luyến gì quá khứ.
cũng có khi, ước chi ta là cây cỏ
chốn hoang vu, bờ bụi sống âm thầm
người chật hẹp, lỗi lầm và ngu dại,
nào ai cần lương tri, chẳng ai tha thiết với trí khôn.
...
ta bỏ đi, vì cái tôi hoang dã
lánh xa loài người, làm gỗ đá rêu rao
nào giả dối, nào lọc lừa, nào kệch cỡm,
những màn hài kịch, trò hề diễn khắp nơi trên thế giới,
những con bọ ngựa thích thú với cuộc chơi.
thôi rời bỏ, ta ơi, rời bỏ,
đồng bào, đồng loại, và cả đồng minh
tất cả ta coi khinh, ta muốn mình là gỗ đá...

Buồn! Viết lại, 20/04/2017.

N.X.P

BKK, TL.

* Bài này đã viết khá lâu sau mấy sự kiện có liên quan tới UNVN - LHQ (Liên Hiệp Quốc) tại VN, cùng với giới đấu tranh dân chủ, xã hội dân sự, các cuộc biểu tình ở bờ Hồ Gươm, các diễn đàn mạng xã hội (hồi đó là yahoo), các nhóm tôn giáo, chủ yếu là Tin lành và Công giáo, ở Hà Nội.

Buồn vì nhiều sự thật phơi bày khi tôi trực tiếp tham gia các diễn đàn, các cuộc biểu tình, và có lẽ tồi tệ nhất là việc tôi buộc phải làm thủ lĩnh của một vài người trong cuộc chiến với một vài luật sư, nhân viên của UN (VN) - LHQ, họ gồm cả người Việt lẫn người nước ngoài: Trung Á và Châu Âu.

Cuộc tranh luận đó tôi đã giành chiến thắng, phía UN VN ứng xử khá tồi, đã có nhân viên cao cấp của UN VN trả lời phỏng vấn và thừa nhận sai lầm, cho đó là vấn đề cá nhân của người làm việc cho UN, không phản ánh hay thể hiện quan điểm của UN, có cam kết sẽ đề nghị sửa sai. Nhưng những cá nhân của UN VN lúc đó cứ lần lữa mãi, chối quanh, rồi lừa dối, rồi làm một vài chuyện không hay như mạo danh, giả mạo nick trên diễn đàn... Đáng nói, họ còn lừa và lấy danh nghĩa của UN trong phát ngôn của họ. Đến khi có người đứng ra dịch các tài liệu họ cung cấp, cho thấy sự lừa dối họ lại bảo nhầm lẫn...

Sau này có nhân viên người Việt của UN có vào dịch và bảo nhầm lẫn, đó như là một cách chữa cháy và giữ thể diện. Phía các xã hội dân sự và tôn giáo cũng có một bạn sinh viên vào dịch và bày tỏ sự không ủng hộ đối với sai trái của nghiên cứu sinh nước ngoài làm cho UN cũng như nhân viên UN người Việt. Muộn và có biểu hiện chữa cháy, nhưng cũng chấp nhận được.

Tôi buồn và viết bài này trong cái bối cảnh mới chiến thắng, chiến thắng lớn, chiến thắng vang dội hơn nhóm báo đảng và tuyên giáo, công khai, và vì lẽ phải. Vì cuộc tranh luận, sự việc diễn ra giữa những cá nhân, tổ chức đúng ra là đồng minh của tôi, một người xuống đường, một người hoạt động âm thầm, và một trí thức yêu nước hết mình.

Cũng thời điểm đó, phát hiện ra chuyện các bạn bên tôn giáo và xã hội dân sự có sự co cụm, không thực sự rộng mở với mọi người, họ có lợi thế là sự hậu thuẫn của các tổ chức bên ngoài VN, các nước và các Đại sứ quán. Nhưng tính quảng đại kém.

Và buồn không kém khi trong một cuộc biểu tình, chỉ vì một sinh viên tiết lộ cái thông tin những nhóm đầu tiên biểu tình ở bờ Hồ con Rùa, Hồ Gươm là sinh viên các trường Đại học ở Hà Nội, sau này các nhóm xã hội dân sự và các tổ chức, nhóm hội của tôn giáo mới tham gia và tìm cách "chiếm" Bờ Hồ, thâu tóm các nhóm của các sinh viên... khi bạn sinh viên nói ra cái chuyện đó ở ngay gần khu tượng Lý thái Tổ, đã có một thanh nên bên tôn giáo - chắc công giáo - rút vũ khí dấu trong người đòi hành hung, tôi phải lao vào ngăn cản, bảo vệ bạn sinh viên.

Buồn vì hàng loạt các vụ quấy rối tình dục, có cả 1, 2 vụ hãm hiếp những bạn nữ, phụ nữ khi tham gia biểu tình ở Bờ Hồ, khi điểm tên, mặt các thành viên bị tố giác, cái này báo chí có phản ánh, đó là một vài nhà báo, phóng viên và những người thầm lặng như tôi chia sẻ và kêu gọi đòi công lý trên trang mạng xã hội, thì có cả thành viên của một vài tổ chức xã hội dân sự, có cả thành phần là nhân viên an ninh, dân phố. Rồi sau đó, an ninh, dân phòng, xã hội dân sự đổ qua đổ lại cho nhau, một số bị bắt thì phải, có khởi tố. Nói chung là buồn.

Lại còn cái vụ người của chính quyền VN vào làm việc gì đó trong UN VN, sau đó có kẻ quen với một nữ nhân viên của UN vì cô ấy ở gần nhà. Sau đó là chúng xin số rồi mời đi chơi, gặp gỡ, và đã có chuyện đáng tiếc xảy ra, cô ấy bị cưỡng bức. Hồi đó vị lãnh đạo của UN VN đòi xử lý bằng được cái nhóm đó, hình như là người bên quân đội, nói chung là liên quan tới quân đội thì phải. Ông lãnh đạo UN VN bảo không xử lý ông ta sẽ đóng cửa bộ phận của ông ta.
Thế rồi cuối cùng thì cũng được giàn xếp, bên VN chỉ thông báo có xử lý và nói chung cũng chìm xuồng, không có luật nào được thực thi cho những kẻ thủ ác, phía UN cũng hoạt động bình thường vì cho rằng đã thu xếp ổn. VN quá đáng sợ!

Qua đây, có khi bảo với mấy người đồng bào, rằng tôi mà kể chuyện của tôi ở VN, thì "bọn" phản động, xã hội dân sự, bất đồng chính kiến với dân chủ, đa nguyên đa đảng chỉ có thèm thôi, thèm và thèm chứ chẳng ai làm được như tôi đã làm.

Nhiều quá, để lúc nào rỗi, mắt bớt đau kể nốt.

Nhưng sau câu chuyện được kể, mong là lịch sử rất buồn đó không lặp lại, và không còn chuyện thù hằn, trả thù hèn hạ tới cá nhân tôi nữa! Có sợ chút, nhưng biết sao giờ, tôi là vậy mà, dù mãi vô danh, chẳng số má, tên tuổi, đẳng cấp gì...



Ha ha ha, buồn quá trời luôn!