Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

NƠI ANH Ở

"nơi anh ở, giờ có ai như anh
đi để quên mà lại thành thêm nhớ"


nơi anh ở không có mùa đông
nắng quanh năm và mùa hè rực lửa
tháng 12, thèm quá những ngày xưa
gió mang rét, và có em bên cạnh.

nơi anh ở không có mùa đông
chút hơi lạnh của những ngày mưa
không đủ gợi tái tê, buốt giá
chẳng giúp anh quên nỗi người em yêu.

nơi anh ở, giờ xa lắm quê nhà
nước người ta, nên lạ từ câu nói
lạ dáng hình, lạ tính nết, lại dửng dưng
nên nhiều lúc tưởng mình đang mộng ảo!

nơi anh ở, chỉ còn một mùa nhớ
nhớ về em khi em đã cách trở
anh bơ vơ nên cứ lặng thầm nhớ
chẳng thể đuổi xua người xưa đến tìm ...

nơi anh ở, giờ chỉ còn đơn côi
nắng mỗi ngày rạng soi miền ký ức,
đêm nhức nhối với nỗi đau quá khứ
biết làm gì để sửa những dại khờ?

nơi anh ở, giờ có ai như anh
đi để quên mà lại thành thêm nhớ
chỉ chờ đợi cũng héo cả tâm can
những khó khăn như thêm phần thử thách.

nơi anh ở, bây giờ anh là khách
chẳng còn phải tiếp ai, như lại sợ chính mình!
cứ thinh lặng, hỏi, chào với bóng mình
và khinh cả những chủ nhà xa lạ!

nơi anh ở, hỏi có ai muốn qua
chẳng phải bởi xa, hay vì xứ lạ
mà chỉ bởi anh là người lỡ đường
đành nương náu chờ ngày được đấu tranh.

nơi anh ở, một gác trọ nhỏ nhoi
nắng và gió, lẻ loi và xa lạ
đất phương xa, anh là người lữ thứ
bởi lỡ yêu thương những thứ quá sức mình...

nơi anh ở, người ta chẳng coi khinh
dẫu chẳng biết anh vốn được nuông chiều
cộng sản nắm, cộng sản yêu
bao nhiêu cơ cực vì liều cứu dân!

nơi anh ở, mong em có một lần
chỉ một lần không cần hò hẹn
đến với anh dẫu biết chuyện khó thành
đến với anh, người độc hành chống đối.

nơi anh ở, em có từng ước mơ
ngày hội ngộ của hai đứa mình.
nơi anh ở, để gìn giữ mối tình
giành cho em, và giành cho nhân dân!./.

17/12/2016.
N.X.P

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

TÔI MỜI LOÀI NGƯỜI!

lỗi lầm nào của tôi
trong nhận thức và suy nghĩ
đều có thể thay đổi
và sửa chữa kịp thời.
nhưng cũng có khi
sự ấu trĩ hay trì trệ
của tư duy
làm cho sự tiến bộ
cái đúng và hợp lí
cho từng vấn đề
cho những sự việc, hành vi
cho tư tưởng
đã bị ngưng trễ
và dẫn tới nhận thức không đúng
không đầy đủ, phiến diện
và có thể là sai lầm.
tôi chẳng thể nào tự tin tuyên bố
rằng suy nghĩ và hành vi
của tôi tất thẩy đều hợp lí
cũng có khi
sự yếu kém lẫn thiên kiến và tình cảm
lấn át và khiến ta thui chột
sự tinh anh
lòng bao dung và độ lượng
sự thông thái
để nhận biết, suy lí và đi đến hành động đúng!
tôi tự hỏi tôi sau những sai lầm
có thực sự là do khách quan
chúng ta chưa hiểu hết nó
chưa lí giải được hết thế giới bên ngoài
bao vây bởi bí mật mà ta chưa thể biết hết
hay có khi
chúng ta hiểu rõ đối tượng, phạm vi
của sự vật, con người, tổ chức
nhưng ta đồng nhất nó với chính mình
ta không chấp nhận thực tế rằng nó khác ta
trong suy nghĩ
nên hành vi cũng khác
và bởi vậy
những dự định, đắn đo và đưa ra những khả năng diễn tiến
cho sự việc đã không như ta mong đợi,
suy tính
và hi vọng.
đó là lúc ta đớn đau, tuyệt vọng,
đó là khi ta không hiểu!
vì sao cùng chung sống mà khác biệt về nghĩ suy
khác biệt về tư duy lẫn hành động!
qua những thử thách, qua những thất bại và thành công
tôi hiểu rằng:
đằng sau sự thật,
đằng sau những dự đoán thiên tài và chính xác
có rất nhiều thất bại do chính mình không hiểu bản thân mình
không thừa nhận những gì đang tồn tại xung quanh
nó là sự thật
rất rõ ràng
đớn đau và phản trắc.
hãy nhớ rằng:
không thể lấy bản tính
tự suy và hành vi của mình
để áp đặt cho bất kỳ ai.
và lúc đó,
sự thất bại hay những điều không lường
sẽ ít diễn ra
ta sẽ hiểu quy luật dẫu nó có im lìm
dấu mình kín đáo,
đến bao nhiêu.
bởi cuối cùng nó cũng phải xuất hiện để quyết định cho sự việc
suy nghĩ,
hành vi,
khi đã diễn ra.
nó như quan tòa,
đã xem xét hết tất cả chứng cứ,
đã nghe mọi lời khai, hỏi,
đã tranh tụng và đến lúc phải tuyên án.
kết cục phải có của một hành vi,
suy nghĩ,
sẽ là bức tranh
chân thực nhất về con người.
không có thứ của cải,
tiền bạc,
quyền lực,
cá nhân,
tổ chức nào có thể làm giả hay sai lệch nó.
có khi,
tất cả loài người bảo màu trắng là đen,
và tất cả cứ giữ khư khư cái quan niệm ấy.
thế là chúng ta sẽ có một lớp khái niệm mới
cho thế giợi hiện tại
bởi chẳng ai còn nhớ
màu trắng là gì, vì tất cả đều nói,
suy nghĩ,
và hình hình dung trong lí trí, tư tưởng rằng
màu trắng là tối tăm, xám xịt
nó đen ngòm
vâng, danh từ màu đen với tính chất đen khác nhau
do con người bao đời quy định
để hình dung sự vật
gọi tên và phân biệt tính chất, bản năng.
khi loài người thừa nhận nó khác đi,
thì có nghĩa là tư duy phải thay đổi.
tôi luôn sẵn sàng còn bạn?
còn mọi người và nói chung...
tất cả loài người có chịu,
chấp nhận sự thay đổi như vậy khi họ quyết bảo:
màu trắng là đen và tối tăm,
vui tươi là sự ỉu xìu và khóc lóc, kêu van...?
hãy làm người
với sự thật và chân thành
chúng ta sẽ thay đổi được thế giới
bất kể nó là thế giới nào!
tôi đã và đang đi trên con đường và suy nghĩ như vậy.
còn bạn và mọi người?
còn nhân loại, đang đứng ở đâu và nghĩ gì?
hãy đi với tôi
hãy nghĩ và tư duy,
hành động như tôi.
xin mời!

10/12/2016.
N.X.P

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

NHỮNG NÀNG KIỀU NGÀY NAY!

(21 CÔ GIÁO Ở HỒNG LĨNH BỊ ĐIỀU ĐI TIẾP KHÁCH)
"đau đớn thay phận đàn bà
hỡi ôi thân ấy biết là mấy thân"
đọc câu kiều dạ phân vân
Nguyễn Du xưa đã bao lần xót thương
hồng nhan bạc phận khôn lường
trời ghen, đất ghét, biết đường nào đi?
thoát phong kiến, thoát thực dân
vậy mà phận số vẫn chưa đổi gì
cộng sản nào có khác chi
chỉ toàn là bọn ác ôn hại người
chúng mặc những tiếng chê cười
xem người phụ nữ như là đồ chơi
nên mới có chuyện vừa rồi
quan huyện Hồng Lĩnh cho mời các cô
tham gia tiếp khách để phô

tthân hình, dọng hát của cô với đời
khách ăn uống, khách vui chơi
khi mời rượu, lúc vào phòng ka rao
cô nào cũng cố gắng cao
quan khách thỏa mãn khát khao dục tình!
rượu vào tay múa lung tung
khi chạm ngực áo, khi luồn váy ai!
ô hô, Hồng Lĩnh cực hay,
giở chiêu cô giáo thế này khách ưng
vui chơi khách chẳng muốn dừng
mặt hoa da phấn, phường phừng men say!
quan ép là cô uống ngay
phải giữ thể diện mấy tay huyện nhà
khách mà phật ý thì là
các cô chỉ có cái mà thiệt thân.

quan huyện đúng thật ác nhân
đem thân cô giáo làm trò mua vui
các cô cay đắng ngậm ngùi
tươi cười mặc lũ đười ươi đọa đày!
ai hay khi cuộc rượu tàn
mỗi cô về với ngổn ngang nỗi buồn
đi dạy chăm bẵm trẻ thơ
giờ thêm nhiệm vụ bú mớm hầu quan!
quan cộng sản thật khốn nạn
ép cô giáo phải chiều quan tới cùng
đấy lại là nhiệm vụ chung
cô nào mà chống thì nguy vô cùng,
thành ra kỷ niệm tưng bừng
ví, dặm xứ Nghệ bỗng thành giao lưu
các cô với khách tề tựu
để mặc di sản hẩm hiu xó nào
điệu hát của giới cần lao
thêm những nghệ sĩ tài cao góp vào.
lời ví, dặm rất thanh tao
tâm tình trai gái ngọt ngào thiết tha,
vậy mà buổi lễ vừa qua
bao nhiêu cô giáo than ra than vào
rằng cô nào phải ả đào
để hầu quan khách khác nào dân chơi!
văn hóa cộng sản suy đồi
di sản thành cái miếng mồi cho quan!

thương thay những phận má hồng
kiếp Kiều - con đĩ - thật không ra gì!
cộng sản nào có khác chi
cái thời phong kiến cực kỳ ác nhân!
Nguyễn Du xưa khóc mấy lần,
thương nàng Kiều phải gieo thân tiền đường!
giờ đây mấy cô và trường
cũng mòn mỏi ngóng trông sự đổi thay
để rồi có thể thoát ngay
khỏi sự chà đạp của loài cộng sản.

bâng khuâng tôi viết mấy dòng
chỉ mong nói được tấm lòng thi nhân:
kẻ quân tử có đâu cần,
bày trò để ép nữ nhân hầu mình!
quan cộng sản thật đáng khinh,
tất cả là lũ vô minh, vô loài!
tiếc rằng chưa đến kỳ đài,
để đánh một trận, diệt loài ký sinh./.

18g55p, 30/11/2016.
N.X.P