HỘI NHÀ VĂN ĐỘC LẬP VIỆT NAM
Diễn đàn của hội viên
Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017
GẶP GỠ TÁC GIẢ THẬT CỦA BÀI THƠ " TỔ QUỐC GỌI TÊN MÌNH"
Chia sẻ của nhà thơ, nhà nghiên cứu, chính trị gia về những hoạt động nghệ thuật, đóng góp và thành đạt, một vài giải thưởng thơ tiêu biểu. Qúa trình bị hãm hại và những mất mát trong cuộc sống vì đi theo sự thật, cống hiến hết mình, công tâm cho khoa học, chính trị và đất nước, nhân dân.
Những vụ việc bị trộm, đạo, cướp bản quyền các tác phẩm nổi tiếng. Sự thật về bài thơ và ca khúc: Tổ quốc gọi tên mình, tác phẩm bị NPQ Mai đạo.
Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017
Truyện Ngắn: NGƯỜI TỊ NẠN
Theo lời khuyên của người bạn, sau khá nhiều đắn đo rồi tôi cũng gọi cho cô ấy, giọng nói phương Nam ấm áp khiến tôi xúc động. Cảm nhận được ở phía bên kia cô ấy cũng đang gắng kiềm chế cảm xúc. Và đó là âm hưởng chính, trạng thái chính của cuộc điện đàm.
Một vài lo lắng vì sẽ bị lộ chuyện đi tị nạn và như vậy sự an nguy cho bản thân là khó tránh khỏi. An ninh, quân đội sẽ theo dõi sát sao, khi cần chúng hành động ngay, nội gián là những người sống chung sẵn sàng tiếp tay cho chúng.
Chờ đợi có lẽ hợp lý hơn, khi đã chắc đi được, rời Việt Nam mới liên lạc. Cuộc gọi đó là sự mạo hiểm vì cả tôi và người giúp tôi có được số máy của cô ấy đều không thể chắc chắn sẽ trót lọt để tôi rời Việt Nam với tư cách một người đi tị nạn chính trị theo sự bảo trợ của Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ ở Sài Gòn. Cả tôi và người bạn đều hồi hộp chờ đợi, không nói ra nhưng ai cũng hiểu cộng sản không buông tha dễ dàng. Phía Tổng Lãnh Sự thì chỉ có thể đón tôi ở sân bay hoặc ga tàu, bến xe ở Sài Gòn, ngoại vi và tỉnh khác thì họ không thể, nó vi phạm luật Việt Nam.
Tôi nói về chuyện được khuyên gọi cho cô ấy, hỏi việc cô ấy đã lấy chồng… tôi nói vì thông tin trên mạng và nghe đồn, hãy cho biết nó đúng hay không. Cô ấy thừa nhận tất cả. Đó là một nguyên do chính tôi không muốn gọi điện cho cô ấy, muốn chờ để ghé thăm gia đình cô ấy khi ở Mỹ, tức chuyến đi trót lọt.
Tôi giải thích một cách máy móc, ngốc nghếch về lý do gọi và sự cần thiết theo yêu cầu. Ngoài ra, còn vì người đưa số cô ấy cho tôi cho biết cô ấy khóc khi nói về tôi. Tôi cũng muốn nói chuyện thật, có lẽ chỉ để cô ấy mạnh mẽ và không buồn nữa.
Rồi tôi cúp máy với một nỗi buồn man mác, cô ấy gọi lại mấy cuộc tôi đều bấm nút từ chối. Mãi rồi tôi cũng nghe máy. Cô ấy nói có cần giúp gì thêm không, bất kể để cô ấy thu xếp. Bất chợt xen ngang vào cuộc thoại lời của một ai đó, là giọng nam, nói: Ở Việt Nam gọi chắc cần giúp đỡ về tài chính, bạn bè cũ thì nhờ vả này khác.
Tôi hỏi: Chồng hả.
Cô ấy bảo đúng.
Tôi nói nếu qua đó chắc tôi phải cam đoan không làm ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình của cô ấy quá.
Cô ấy cười, nạt người kia im lặng, rồi nói: Nếu vậy thì yên tâm, sẽ không bị làm phiền khi nói chuyện nữa đâu.
Sau cuộc gọi tôi có nói qua với người bạn, anh ta bảo không nghĩ cô ấy quan tâm và sẵn sàng giúp như vậy.
Nhưng rồi hàng loạt biến cố xảy đến. Chính quyền bao vây, chúng dùng người thân đánh vào đầu, cho xóm làng chửi rủa mỗi khi thấy tôi hay tôi đi ra ngoài: Đồ phản động. Anh cùng mẹ khác cha, chị cùng mẹ khác cha cũng đòi được đi, cũng bắt phải xin cho đi, phải hướng dẫn để họ làm hồ sơ tị nạn chính trị. Dù họ không thuộc đảng phái, bất đồng gì, còn có tiền án tiền sự nữa.
Khi phía Tổng Lãnh Sự gọi điện báo tôi vào Tổng Lãnh Sự hoàn thiện thủ tục để đi thì an ninh túc trực 24/24g ở phía ngoài nhà. Tôi có hỏi và đề xuất việc có xe đón nhưng TLS HK cho biết đó là quy định chung, không làm gì khác được. Hàng xóm, láng giềng được huy động tối đa để tham gia canh giữ, báo chính quyền ngay khi tôi rời nhà.
Lãnh đạo cơ quan ở QK4, đến thông báo nếu đi thì bị bắt sẽ xét theo tội phản động. Khuyên tôi nên bỏ hết, tiếp tục phục vụ thì sẽ cho qua, vì chưa đi thì chưa thể kết án. Và Quân đội sẽ cùng an ninh phối hợp trong việc đảm bảo tôi không thể đi được. Nhân dân trong khối được vận động hợp tác và buộc phải hợp tác để ngăn chặn phản động theo Mỹ, chạy qua Mỹ.
Lệnh cấm rời nơi cư trú được thực thi từ công an, chúng đọc và áp giải tôi về nhà khi tôi rời khỏi nhà. Quân đội yêu cầu gia đình phải báo ngay khi tôi rời khỏi địa phương.
Có một đêm lang thang mấy tuyến đường, bến xe để bắt xe vào Nam nhưng tất cả các xe chạy qua đều không dừng lại, mặc tôi vẫy, làm hiệu dừng. Chúng dừng bắt khách cách chỗ tôi đứng không xa, tôi chạy đến thì chùng từ chối rồi cho xe chạy.
Mệt mỏi đành quay về.
Sau đó là những trò khủng bố tinh thần ở mọi lúc, mọi nơi. Là chửi rủa, xỉ vả, là đánh vào đầu khi ngủ. Đến cả tháng suy sụp nằm liệt không dậy mà chẳng biết bệnh gì, chỉ biết là sáng dậy đầu đau như búa bổ, nhức buốt, trống rỗng.
Thời gian này đến cả đi trên phố, ở những chỗ cách nhà 4, 5 cây số vẫn nghe, thấy, người ta ngoác mồm hướng về phía mình mà chửi: Đồ phản động, … Ngóc ngách nào của thành phố cũng có người theo, cũng nghe tiếng chửi. Ít lâu sau, đi đến các tỉnh khác cũng nghe, dù ít, thưa hơn. Đơn giản họ muốn nói rằng: Họ biết tôi là phản động, liệu hồn, coi chừng.. Đến bạn bè gặp nhau cũng chửi thẳng vào mặt: “đồ phản động”.
Nhiều lúc giật mình, thoảng thốt, sợ hãi. Đi đến đâu cũng vậy. Qua được và sống, viết tiếp đến bây giờ là một kỳ tích.
Cuối cùng đành chấp nhận ở lại, không tìm cách vào Sài Gòn nữa. Chấp nhận từ bỏ chờ cơ hội khác. Và cũng mất liên lạc, mất trí nhớ, quên cô ấy từ đó đến nay.
12/07/2017.
N.X.P
VỀ MỘT GIẢI THƯỞNG THƠ BỊ ĐÁNH CẮP
Khoảng năm 2006, 2008, tôi có tham dự một giải thương thơ quốc tế, và sau đó các tác phẩm của tôi được xét đạt giải nhất. Đó là một giải thưởng cho tác giả và nó là giải nhất - cúp vàng - khu vực Châu Á.
Ngày đó đang ở trong quân đội, khi báo chí đăng tin và được bạn bè báo, tôi rất vui mừng. Nhưng vì lý do công tác ở quân đội, tính chất công việc không thể thu xếp nhận giải, và người bạn tên là Trịnh Thông Thiện đã gọi điện bảo để đi nhận thay cho. Phía đơn vị không hiểu sao cũng bảo thôi để bạn nó nhận thay cho và gây khó khăn, tôi không thể đi nhận giải thưởng được.
Sau đó là một bữa gặp để chờ Thiện đưa phần thưởng, cúp, và những thứ kèm theo. Gặp nhau ở quán nhậu, và Thiện cứ bịa hết lý do này đến lý do khác để kéo dài thời gian. Và khi chờ thì cứ uống, cuối cùng thì bảo để lúc khác lấy cũng được, đang nhậu dở, không lẽ vì giải thưởng dù gì cũng đã nhận về lại làm mất vui bữa nhậu.
Thế rồi vì vui mà quá say, nhậu xỉn, sáng ra bạn Thiện và đồng bọn đánh tôi trong đêm khi ngủ, thế là tôi quên đi cái giải thưởng đó.
Sau này có lần về Thanh Hóa, ở nhà của Thiện có cái cúp và giấy chứng nhận giải thưởng, tôi có hơi ngờ ngợ, nói về nó và hỏi về cái giải thưởng tôi đạt được, lâu quá bỗng dưng không nhớ nữa. Thiện chối bay bảo giải của tôi là giải khác, cái này ngay giữa nhà của Thiện, có đầy đủ gia đình nó, không ai bịa hay chối được.
Chuyện này giới văn học và báo chí Hà Nội, Việt Nam không lạ gì, cả bạn bè học cũ ở Đại học Vinh cũng gọi điện chúc mừng khi đọc báo thấy tôi được giải nhất về thơ của một cuộc thi quốc tế giành cho tác giả đại diện khu vực Châu Á - Thái Bình Dương.
Giá trị không nói đến, nhưng sự khốn nạn đó thật khó mà tha thứ. Rồi hắn cứ đeo bám, huy động tất cả giúp hắn che đậy chuyện ăn cướp trắng trợn giải thưởng của tôi. Lúc đầu hắn còn nhận là đồng tác giả nữa. Nói chung là một kẻ quá khốn nạn.
Tiếc một điều, tôi vương vào khá nhiều chuyện chính trị, đang có ý định rời quân đội, tìm cách phục viện nên bị o ép và bị đánh giá tư tưởng vì "phản bội quân đội nhân dân" nên không được ai giúp đỡ mà còn bị chúng kết hợp với nhau để làm hại nhiều hơn.
Chia sẻ lại khi nhớ được để vạch mặt tên đểu cáng, thằng khốn nạn, dù giờ mày đang là phóng viên, nhà báo của Báo Ảnh - cơ quan Thông tấn xã VN thì mày cũng chỉ là thằng trộm cướp, hãm hại bạn bè, đẩy bạn bè vào chỗ chết, giết bạn để cướp đoạt tài sản trí tuệ.
Tôi nhờ các bạn ở làng báo Việt Nam chếch lại thông tin sẽ rõ, vì tôi là người được nêu đích danh và chính báo chí cũng đăng rõ họ tên nên cả nước đều biết. Chuyện tôi bị trù dập ở Trường QS BTL Thủ đô HN dẫn tới họ cùng với Thiện hãm hại tôi. Nhưng cái trắng đen phải rõ ràng, hành vi ăn cướp, đánh người cho mất trí như Trịnh Thông Thiện thì quá dã man, không đáng làm người. Đúng là hạng súc vật.
Tôi chờ Thiện có một lời xin lỗi, trả lại cúp và giấy chứng nhận cho tôi và công khai việc đã ăn cướp giải thưởng của tôi. Xin lỗi tất cả mọi người.
Trước, năm 2008, 2009 tôi đã có viết về chuyện này khi về nhà ở Vinh và nhớ lại được, đã chia sẻ nó lên mạng xã hội, nhưng cũng bị Thiện nhờ anh Quyền - người đã mất - đánh tôi nên tội lại quên ngay sau đó. Lúc đó có khá nhiều người đã tham gia và lên tiếng tố cáo tên Thiện. Lần này thì hắn hết đường chối tội.
Tiếc là tôi không nhớ được tên giải thưởng, cuộc thi đó.
13/07/2017.
Ngô Xuân Phúc
Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017
TỰ TÌNH - VÔ ĐỀ 5: TÌNH LỠ
VÔ ĐỀ 5.1.
sao đành đoạn nỡ người ơi
bỏ tôi theo kẻ nơi miền viễn phương
để tôi mong, nhớ, sầu, thương,
mối tơ duyên lỡ, nợ vương một đời!
CHUYÊN MỤC BÀI THƠ NHỎ
(Ảnh st)
Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017
HỢP ĐỒNG BÁN THÂN LÀM NÔ LỆ TÌNH DỤC *
Sau bài đăng ở thể thơ lục bát về vụ án sơ thẩm đại gia Cao Toàn Mỹ kiện Hoa hậu Trương Hồ Phương Nga, đến tháng 04/2017, vụ việc được điều tra bổ sung, ông Cao toàn Mỹ cũng tiếp tục đơn thư đề nghị giúp đỡ, và quan điểm về vụ án là giữ nguyên cáo trạng lừa đảo và chiếm đoạt tài sản đối với Phương Nga (Vụ hoa hậu Phương Nga: Ông Cao Toàn Mỹ kiện tiếp. http://us.24h.com.vn/an-ninh-hinh-su/vu-hoa-hau-phuong-nga-ong-cao-toan-my-kien-tiep-c51a868471.html).
Chúng tôi giữ nguyên quan điểm trung lập và giới thiệu tiếp bài thơ thứ 2 về vụ việc này từ góc nhìn của thi sĩ. Mời các bạn cùng đọc:
HỢP ĐỒNG BÁN THÂN LÀM NÔ LỆ TÌNH DỤC **
(Nhân phiên tòa đòi tiền của đại gia Mỹ với bị cáo Nga do thanh lý hợp đồng tình ái * chưa hết hạn)
Em bán thân rồi, 16 tỷ thôi
hợp đồng tình ái giữa hai người
một bên mỹ nữ, hoa hậu Việt
một bên lắm tiền, rành ăn chơi.
nhan sắc sinh lời, ai đắn đo?
7 năm quãng ngắn trời ban cho,
hết hạn hợp đồng cấp tình dục
em thành tỷ phú nào phải lo!
Phương Nga cứ thế giữ bo bo
cái chữ độc thân chẳng cần giàu
chẳng màng tình ái và trai trẻ
toàn lũ dẻ rách, nghèo xác xơ.
đúng là sự thật rất đáng khinh
Nga bán trinh rồi, bán cả mình
đem thân đổi lấy 16 tỷ
chỉ làm nô lệ tình dục thôi.
Mỹ nổi khắp nơi, kẻ ăn chơi
tung tiền kinh doanh khắp mọi nơi
vợ con đuề huề còn tham lạ
ngã giá mua Nga 7 năm trời.
hợp đồng kinh doanh? đúng động trời
hoa hậu bán trôn bán cả người
đại gia mua đồ chơi tình dục
bao trọn một nàng mấy năm trời!
đến lúc chẳng thể chơi cùng nhau
cái trò quan hệ bằng sinh dục
chúng lại kiện nhau ra tòa án
kẻ đòi lại tiền, đứa kêu oan.
đòi tiền vì hiện chưa hết hạn
cái hợp đồng mua thân xác nàng,
kêu oan bởi lẽ chàng đã yếu
chim rù, tiền chẳng muốn chi thêm!
thế là mua dâm tố bán dâm
mua dâm chơi chán phải hoàn tiền
chưa dứt hợp đồng phải chiều tiếp
ngày ngày phục vụ tình dục thôi.
tiền không trả, tình chán rồi
thế là nàng chịu cảnh tù tội
án tòa đem xử tội chiếm đoạt
tiền của đại gia bằng tình dục.
phiên tòa mở ra ai cũng nhục
nhan sắc và tiền được đem cân
hai kẻ sở hữu đều dung túng
bản chất tính dục thay tính người!
ái ân thỏa mãn thú đam mê
thân xác giao hoan lẫn cận kề
bao năm không đủ thành tình ái
chúng lại hại nhau như quân thù!
nhan sắc và tiền đều bị mù
chỉ là công cụ để mua bán
đứa thua đứa thắng, tòa chưa phán
án ở công đường - án lầu xanh.
mấy bữa dân tình xôn xao quá
bàn qua tính lại chuyện Mỹ - Nga
không biết Mỹ chơi bao nhiêu quả
Nga đã mua thêm mấy căn nhà?
dư luận chẳng ai để ý cả
đất nước này ra toàn thây ma
vô hồn, vô ý, vô lý trí
một đám gian manh và bán dâm.
phố đèn đỏ, quốc hội đang cấm
chuyện lầu xanh chưa được chuyên ngành
mua dâm bán dục chỉ chui rúc
đâu như Nga - Mỹ làm công khai.
nước Việt thật lắm chuyện khôi hài
đại gia, hoa hậu quả rất tài
xé rào kinh doanh lĩnh vực cấm
ra tòa tự nguyện, nào bắt ai.
nay mai Nga - Mỹ tội thành công
đi trước, đón đầu trong sản xuất
kinh doanh mặt hàng nhiều lợi nhuận
doanh nhân, mỹ nữ thật xứng đôi!./.
Nhìn Về Việt Nam!
* Vụ Hoa hậu Phương Nga: Hợp đồng tình ái là giả mạo? (http://us.24h.com.vn/an-ninh-hinh-su/vu-hoa-hau-phuong-nga-hop-dong-tinh-ai-la-gia-mao-c51a826380.html)
** http://us.24h.com.vn/an-ninh-hinh-su/vu-hh-phuong-nga-xuat-hien-chung-cu-lien-quan-hop-dong-tinh-duc-c51a866722.html
Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017
THUA LŨ MA CÔ
Cũng có những lúc thực tế cuộc sống, nhất là sự cố tình hãm hại làm cho câu từ trở nên nghèo nàn, thô lậu, xơ cứng. Tôi tự diễu mình, tự vẽ mình bằng những nét nghệch ngoạc nhất. Không thất vọng, tự trào được đã là một thành công, một bản lĩnh rồi trước hàng hàng cạm bẫy và lớp lớp người sẵn sàng làm điều xấu với mình. Không tự mãn, nhưng trong đời mấy người qua hết ải sân, si, thù, hận, tham, gian, tàn, ác?
Mời cả nhà đọc bài thơ này, như một lời tâm tình đã nói ở mấy dòng trên của một tâm trạng khi thấy mình đơn độc trước bầy sói:
Mời cả nhà đọc bài thơ này, như một lời tâm tình đã nói ở mấy dòng trên của một tâm trạng khi thấy mình đơn độc trước bầy sói:
THUA LŨ MA CÔ
thú thực em nghèo có chi mô
tiền khô, túi cháy, chẳng cơ đồ
yếu hèn sức lực, tài trí kém
công danh lận đận nào dám phô.
đồi lần hùng hổ trước bất công
mấy bận nổi xung chuyện nhí nhố
hơn thua mạng ảo và đời thật
tất tật đều thua lũ ma cô./.
18g32p, 24/11/2016.
Bkk, Tl, N.X.P
Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017
CHO TA LÀM GỖ ĐÁ *
cũng có khi, ước mình là sỏi đá
để cuộc đời chẳng thể làm ta nhức nhối.
cũng có khi, ước ta quên đi nguồn cội
tự đến, tự đi, chẳng lưu luyến gì quá khứ.
cũng có khi, ước chi ta là cây cỏ
chốn hoang vu, bờ bụi sống âm thầm
người chật hẹp, lỗi lầm và ngu dại,
nào ai cần lương tri, chẳng ai tha thiết với trí khôn.
...
ta bỏ đi, vì cái tôi hoang dã
lánh xa loài người, làm gỗ đá rêu rao
nào giả dối, nào lọc lừa, nào kệch cỡm,
những màn hài kịch, trò hề diễn khắp nơi trên thế giới,
những con bọ ngựa thích thú với cuộc chơi.
thôi rời bỏ, ta ơi, rời bỏ,
đồng bào, đồng loại, và cả đồng minh
tất cả ta coi khinh, ta muốn mình là gỗ đá...
Buồn! Viết lại, 20/04/2017.
N.X.P
BKK, TL.
* Bài này đã viết khá lâu sau mấy sự kiện có liên quan tới UNVN - LHQ (Liên Hiệp Quốc) tại VN, cùng với giới đấu tranh dân chủ, xã hội dân sự, các cuộc biểu tình ở bờ Hồ Gươm, các diễn đàn mạng xã hội (hồi đó là yahoo), các nhóm tôn giáo, chủ yếu là Tin lành và Công giáo, ở Hà Nội.
Buồn vì nhiều sự thật phơi bày khi tôi trực tiếp tham gia các diễn đàn, các cuộc biểu tình, và có lẽ tồi tệ nhất là việc tôi buộc phải làm thủ lĩnh của một vài người trong cuộc chiến với một vài luật sư, nhân viên của UN (VN) - LHQ, họ gồm cả người Việt lẫn người nước ngoài: Trung Á và Châu Âu.
Cuộc tranh luận đó tôi đã giành chiến thắng, phía UN VN ứng xử khá tồi, đã có nhân viên cao cấp của UN VN trả lời phỏng vấn và thừa nhận sai lầm, cho đó là vấn đề cá nhân của người làm việc cho UN, không phản ánh hay thể hiện quan điểm của UN, có cam kết sẽ đề nghị sửa sai. Nhưng những cá nhân của UN VN lúc đó cứ lần lữa mãi, chối quanh, rồi lừa dối, rồi làm một vài chuyện không hay như mạo danh, giả mạo nick trên diễn đàn... Đáng nói, họ còn lừa và lấy danh nghĩa của UN trong phát ngôn của họ. Đến khi có người đứng ra dịch các tài liệu họ cung cấp, cho thấy sự lừa dối họ lại bảo nhầm lẫn...
Sau này có nhân viên người Việt của UN có vào dịch và bảo nhầm lẫn, đó như là một cách chữa cháy và giữ thể diện. Phía các xã hội dân sự và tôn giáo cũng có một bạn sinh viên vào dịch và bày tỏ sự không ủng hộ đối với sai trái của nghiên cứu sinh nước ngoài làm cho UN cũng như nhân viên UN người Việt. Muộn và có biểu hiện chữa cháy, nhưng cũng chấp nhận được.
Tôi buồn và viết bài này trong cái bối cảnh mới chiến thắng, chiến thắng lớn, chiến thắng vang dội hơn nhóm báo đảng và tuyên giáo, công khai, và vì lẽ phải. Vì cuộc tranh luận, sự việc diễn ra giữa những cá nhân, tổ chức đúng ra là đồng minh của tôi, một người xuống đường, một người hoạt động âm thầm, và một trí thức yêu nước hết mình.
Cũng thời điểm đó, phát hiện ra chuyện các bạn bên tôn giáo và xã hội dân sự có sự co cụm, không thực sự rộng mở với mọi người, họ có lợi thế là sự hậu thuẫn của các tổ chức bên ngoài VN, các nước và các Đại sứ quán. Nhưng tính quảng đại kém.
Và buồn không kém khi trong một cuộc biểu tình, chỉ vì một sinh viên tiết lộ cái thông tin những nhóm đầu tiên biểu tình ở bờ Hồ con Rùa, Hồ Gươm là sinh viên các trường Đại học ở Hà Nội, sau này các nhóm xã hội dân sự và các tổ chức, nhóm hội của tôn giáo mới tham gia và tìm cách "chiếm" Bờ Hồ, thâu tóm các nhóm của các sinh viên... khi bạn sinh viên nói ra cái chuyện đó ở ngay gần khu tượng Lý thái Tổ, đã có một thanh nên bên tôn giáo - chắc công giáo - rút vũ khí dấu trong người đòi hành hung, tôi phải lao vào ngăn cản, bảo vệ bạn sinh viên.
Buồn vì hàng loạt các vụ quấy rối tình dục, có cả 1, 2 vụ hãm hiếp những bạn nữ, phụ nữ khi tham gia biểu tình ở Bờ Hồ, khi điểm tên, mặt các thành viên bị tố giác, cái này báo chí có phản ánh, đó là một vài nhà báo, phóng viên và những người thầm lặng như tôi chia sẻ và kêu gọi đòi công lý trên trang mạng xã hội, thì có cả thành viên của một vài tổ chức xã hội dân sự, có cả thành phần là nhân viên an ninh, dân phố. Rồi sau đó, an ninh, dân phòng, xã hội dân sự đổ qua đổ lại cho nhau, một số bị bắt thì phải, có khởi tố. Nói chung là buồn.
Lại còn cái vụ người của chính quyền VN vào làm việc gì đó trong UN VN, sau đó có kẻ quen với một nữ nhân viên của UN vì cô ấy ở gần nhà. Sau đó là chúng xin số rồi mời đi chơi, gặp gỡ, và đã có chuyện đáng tiếc xảy ra, cô ấy bị cưỡng bức. Hồi đó vị lãnh đạo của UN VN đòi xử lý bằng được cái nhóm đó, hình như là người bên quân đội, nói chung là liên quan tới quân đội thì phải. Ông lãnh đạo UN VN bảo không xử lý ông ta sẽ đóng cửa bộ phận của ông ta.
Thế rồi cuối cùng thì cũng được giàn xếp, bên VN chỉ thông báo có xử lý và nói chung cũng chìm xuồng, không có luật nào được thực thi cho những kẻ thủ ác, phía UN cũng hoạt động bình thường vì cho rằng đã thu xếp ổn. VN quá đáng sợ!
Qua đây, có khi bảo với mấy người đồng bào, rằng tôi mà kể chuyện của tôi ở VN, thì "bọn" phản động, xã hội dân sự, bất đồng chính kiến với dân chủ, đa nguyên đa đảng chỉ có thèm thôi, thèm và thèm chứ chẳng ai làm được như tôi đã làm.
Nhiều quá, để lúc nào rỗi, mắt bớt đau kể nốt.
Nhưng sau câu chuyện được kể, mong là lịch sử rất buồn đó không lặp lại, và không còn chuyện thù hằn, trả thù hèn hạ tới cá nhân tôi nữa! Có sợ chút, nhưng biết sao giờ, tôi là vậy mà, dù mãi vô danh, chẳng số má, tên tuổi, đẳng cấp gì...
Ha ha ha, buồn quá trời luôn!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)